Truyện gay: Hợp đồng – Chương 10 – by nguoimoi21
- Click vào tag TÊN TRUYỆN để đọc các chương/chap khác của truyện.
- Đăng truyện - bạn có thể gửi truyện muốn đăng tại đây
- Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện và chương nào.
- Vào Channel Telegram http://t.me/xboylove để xem phim và nhận cập nhật truyện mới.
- Bạn cần tìm mã giảm giá khi mua hàng trên Shopee, Tiki, Lazada? -> Đến đây ngay
“Tập đoàn lớn lại có thể ngạo nghễ vậy sao ? mang trợ lý để tiếp trưởng phòng khác, thật là có chút quá đáng” suy nghĩ có hơi bất bình, Mình An vội tươi cười mà dẫn theo 3 vị trợ lý vào Phòng Vip đã chuẩn bị sẵn
Vì thiếu người quyết đoán ở bên đối tác, câu chuyện dừng ở mức xã giao và tìm hiểu là chính, nhìn đồng hồ đã báo 19h40, vị trưởng phòng kia vẫn chưa thấy tới, mặc dù nữ trợ lý nọ vẫn liên tục bảo trưởng phòng sắp tới…sắp tới…., hắn đành cười trừ, cảm giác mông lung về hợp đồng này quá, có phải thử lòng nhau như vậy không ?
Câu chuyện đôi bên giữa hắn và nhóm trợ lý hiện nay toàn xoay quanh vấn đề công ty, hắn đang tìm hiểu nhiều nhất về công ty này, xem như thời gian này nắm được phần chắc cho đàm phán chính thức
Cửa Phòng mở , một cái đầu thù lù hơi ướt đi vào, áo vec quần tây có phần hơi xộc xệch, cà vạt hơi lệch sang một bên, vài nơi có phần hơi ướt lấm thấm .
“Xin lỗi ! tôi bị kẹt mưa…”
“Anh đi bằng gì tới đây ” Vị trợ lý Mai Tiên vội tiến lại quành tay người kia đi vào, coi bộ họ không đơn giản là trợ lý với trưởng phòng
“A đi xe máy….” Hắn đáp rồi tay vẫn mâm mê cái đầu ướt
“Sao Anh Không gọi taxi” Mai Tiên hoảng hốt, biểu cảm có phần quan tâm thái quá .
“Không sao, Kẹt xe mà ….em đã bàn việc tới đâu rồi ”
“Vẫn còn chờ Anh vào ”
“Xin Lỗi ! tôi là Hoàng Nhân đến từ Tập Đoàn Cao Su miền Nam , ket xe quá tôi đến trễ ” một bàn tay đưa về phía Minh An đang chăm chú với tập tài liệu trên tay
“Không Sao …” Hắn Đứng dậy nắm lấy cái bắt tay, mặt nhìn lên vị trưởng phòng mới tới
“Đùng……đùng…..” tiếng sét nổ, không phải , mà phải , nổ trong đầu hai người… Minh An cảm thấy hình ảnh bị đảo ngược 180 độ. Hai mắt nóng rang, Tim hắn có thể nhìn thấy nó đang rung bần bật,như 1 cú đấm thôi sơn trực tiếp vào mặt hắn, hắn có thể ngã vật ra ngay
Choáng váng hắn ấn tay vào bàn lấy thăng bằng. lạc giọng, đặc khàn, hắn không thốt được câu giới thiệu
Còn Vị Trưởng phòng mới xuất hiện, bàn tay lại không phải là bắt tay mà đang nắm rất chặtt, hai mắt mở to nhất có thể, mặt long lanh đến cực điểm. hắn thấy vui, như một cánh cửa bị đóng đang mở ra vậy, như trẻ con thấy được thứ mình yêu thích, hắn lách qua bàn đi đến gần hơn , có phần như đẩy vị trợ lý đang quàng tay với hắn , còn Minh An thì cảm giác như núi đè , hắn cảm thấy mình đang khóc, bao nhiêu năm nay hắn cảm giác bản thân đang than khóc “tại sao……tại sao…..trái đất lại là hình tròn ”
Một cảm giác tê buốt chạy dọc lên người Minh An, làm hắn thấy choáng váng , muốn ngã ra, Hoàng Nhân Vội rút tay khỏi vị trợ lý đang kè kè , toang đỡ lấy phần eo của Minh An kéo lại
Vừa kịp lúc Trợ lý bên Minh An đỡ lấy phần vai “Anh không sao chứ, Anh ổn không ? ”
“Tôi không sao ” Minh An vội định hình lại, tay đưa lên vô tình gạt đi cánh tay Hoàng Nhân đưa tới
“Xin chào… Tôi là Minh An….Đại diện cho Cty Vĩnh Thiên rất vui được hợp tác với quý công ty ” câu nói đứt quản, nhưng vẻ mặt đanh thép, đơ cứng, không nở nụ cười thường thấy ,gây cho đối phương cảm giác lạnh lùng, khoảng cách, đôi môi run run như kìm nén dữ dội
Hoàng Nhân hơi sững lại một chút, cảm giác không như mong đợi,hắn cảm nhận một cái gì đó từ đối phương là giận dữ, đau đớn và cả hận nữa… xen chút thất vọng, hăn đi về phía đối diện, ngồi xuống, mắt không rời khỏi Minh An, mặc đối phương đang tránh ánh mắt của hắn
“Đây là hồ sơ năng lực phía công ty tôi, Anh hãy xem qua “ một trợ lý phía Minh An phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng . Đám trợ lý cảm giác 2 người này có quen biết mà mối quan hệ dường như không được tốt đẹp cho lắm , Trong lòng cũng đánh giá được mức độ thành công có thể thấp không tưởng rồi
“Được rồi ! tôi sẽ xem “ Hoàng Nhân bắt lấy tập hồ sơ, ném ngang cho trợ lý bên cạnh, chung thuỷ một ánh mắt không rời khỏi vị trưởng Phòng Đối diện
“Chúng tôi là đơn vị vận chuyển ..” Minh An không tránh né mà trực tiếp nhìn thẳng , thanh âm có phần quyết đoán
“Tôi biết rồi ! chọn công ty anh thì bên tôi được lợi ích “ Không để Minh An hết câu, Hoàng Nhân thong thả cắt ngang , nâng ly làm một hớp rượu to, rồi bật khà khà đắc ý
“Thủ tục ,kho bãi.. bên tôi sẽ lo , ngoài ra chiết khấu lại bên anh 10% theo năm ”
“Thấp quá ! bên kia ưu đãi cao hơn ” Hoàng Nhân lại nốc tiếp 1 hớp rượu to , Vị trợ lý kế bên vội can nhưng hắn không quan tâm lắm
“Chúng tôi sẽ sếp hạng ưu tiên hàng thứ nhất cho bên Anh , chiết khấu thêm 2% nữa ” Minh An có vẻ sốt sắng,
“có thêm gì khác không ? ” Hoàng Nhân nhìn vẻ nóng ruột của Minh An, hắn đoán được hợp đồng này có giá trị với hắn, nên phải mang ra đùa một chút
“Anh muốn như thế nào ? ”
Hoàng Nhân đưa mắt sang đám trợ lý , ra hiệu ra ngoài , Trợ lý bên Minh An sau mấy giây ngần ngại, cũng nhận được cái gật đầu từ phía trưởng phòng, :”tôi sẽ gọi sau, cô tạm thời ra ngoài đợi tin tôi ”
“rầm…” cánh cửa khép lại , Căn phòng giờ chỉ còn 2 người đang ngồi đối diện ,
“Nêu điều kiện của Anh đi ” mất 3 phút, Minh An mới thở ra phá vỡ không khí tĩnh lặng lần nữa
Hoàng Nhân chống tay đứng dậy, tiến lại gần cửa, “két,…..cạch ” hắn bấm khoá cửa
“Tại sao anh phải đóng cửa ” Minh An dự cảm thấy không ổn, hắn đứng lên , thanh âm to dần
“Phải….phải…biểu cảm này….đúng là biểu cảm này ” Hoàng Nhân uống nốt ly rượu , từ đầu đến cuối hắn là người uống nhiều nhất . mặt hơi ửng một chút
“là sao ….anh muốn gì ” Minh An thấy có chút áp bức từ đối phương
“anh muốn gì em biết mà phải không ! bảo bối ” Hoàng Nhân tiến tới áp sát mặt Minh An , phả ra hơi men cay nồng khiến Minh An phải nheo mắt chống đỡ
“Xin Anh giữ tự trọng, chúng ta đang bàn công việc ” Đẩy Hoàng Nhân ra , Hắn vội vàng lùi ra một vài bước chân
“Được thôi, Công việc thì công việc ” Kéo ghế ngồi xuống gần với Minh An, hắn không ngại ngùng gác chân lên ghế đối diện, tay đập đập vào ghế “Mời trưởng phòng ngồi ”
“Anh nghiêm túc đi , nếu cứ như vậy , chúng ta không cần bàn bạc gì nữa ”
“Hố hố ! em tức giận ah , được thôi, không cần bàn gì nữa, anh đi về .” Hoàng Nhân rút chân toang quay lưng đi ra
“Khoan ! tôi ngồi là được chứ gì , chúng ta mau vào việc đi ” Minh An hốt hoảng khi thấy hắn thật sự quay đi , cảm giác áp lực năm xưa tự dựng ùa về, hắn cảm thấy đang bị đùa giỡn nhưng không cách nào khác, hăn không thể làm căng được , không thể ra về tay không
“Hình như em rất coi trọng hợp đồng này ” Hoàng Nhân nhìn hắn bối rối , cảm giác yêu thương ngày đó tràn về , nhưng một cái nấc trong lòng dâng lên, hắn cảm thấy uất ức , giận dữ, và yêu thương nữa…hẳn cảm thấy mù mịt những năm qua, cần phải tìm hiểu cho rõ, một đoạn yêu thương bị đánh mất
“6 năm qua , em đã làm gì ? tại sao ngần ấy năm không liên lạc với anh ” Hoàng Nhân đứng sau lưng ghế, áp đầu vào vai Minh An thầm thì
“Anh….” Minh An cảm thấy máu nóng dồn lên, hớp 1 ngụm không khí hắn tự hạ cảm xúc “chúng ta bàn công việc trước đi ” , né mặt khỏi hơi nồng từ kẻ say rượu
“Em lại né tránh anh ! được ! được, em nói đi chúng ta sẽ hợp tác ra sao ” Hoàng Nhân lắc lư
“Chiết khấu 15%” Đánh nhanh rút gọn, Minh an muốn dùng lợi ích lôi kéo, đánh lạc hướng suy nghĩ kẻ trước mắt , hắn cảm thấy càng lâu càng bất lợi cho mình
“Vẫn Thấp..“ 15% là con số không tưởng, Hoàng Nhân cũng có chút động tâm, nhưng cái hắn cần không phải chỉ thế
“Anh muốn thế nào ? chúng tôi sẽ ưu tiên cho bên anh , và các quý năm sẽ dành các ưu đãi bên anh trước….”
Xoay người tựa vào sau ghế Minh An, Hoàng Nhân bất ngờ luồn tay vào áo của đối phương , bàn tay nhanh chóng chạm vào đầu ngực, một chút chà sát làm Minh An không kịp phản ứng, giật nảy người lên ,tay vội giữ chặt cổ tay Hoàng Nhân
“Anh Muồn làm gì…..! ở đây…” Minh An tức giận thực sự , quá khứ quá dày, điểm nhạy cảm này chỉ có Hoàng Nhân biết , hắn thấy người run lên, cảm giác trống rỗng xuất hiện, cả người như có luồn điện tê dại chạy qua .xoắn lên hai mắt có chút choáng váng ,phút chốc xảy ra
Bàn tay Hoàng Nhân không ngừng chà sát,báu chặt vào đầu ngực , mặc Minh AN giãy dụa , 2 tay hăn đang cố kéo cành tay lực lưỡng, chạy hằn lên đường dây điện nam tính, chắc hẳn mấy năm qua hắn vẫn không ngừng tập luyện
Chưa kịp thoát khỏi cánh tay đang chèn qua ngực mà bám vào đầu ngực mình, thì một bàn tay khác đã chụp vào khoảng giữa 2 bàn chân đang đá lên trời, lúc giận dữ hắn đã vô tình tình tạo thành kẻ hở ,
“Anh Muốn như vậy….” áp sát mặt vào Minh An, mấy năm xa cách đã làm hắn điên cuồng, nhớ nhung đến kịch liệt, cảm giác những năm tháng đi tìm Minh An năm đó làm hắn đau đến tột cùng, giọt nước mắt rơi ra nóng hổi , rớt trên má Minh An chảy dài xuống tận cằm, hắn khóc…hắn ức lên như một đứa trẻ bị bỏ rơi….
Giọt nước mắt nóng hổi chảy lên má làm Minh An sừng sờ, một giây khiến hắn mất tự chủ, làm hắn nặng lòng phút chốc, rồi oằn mình vội thoát khỏi thế còng kẹp đáng xấu hổ này
Làm ban với mức tạ 80 90 , thì Minh An làm sao thoát được thế kẹp này của Hoàng Nhân ,chỉ còn Lưng ghế là khoảng cách duy nhất còn giữa hai người, nhưng dường như không có tác dụng gì mấy
Minh An không còn giữ kẻ, tay nắm lấy Đầu của Hoàng Nhân mà ghì xuống , mong là cú gặt ngược sẽ làm hắn buông tay, Nhưng bàn tay nơi hạ bộ kia càng xiết chặt hơn , Nó đang chà xát vào phần đầu mạnh bạo , tay nọ đang bấu kéo núm vụ hắn tưởng như muốn rách áo bên trong ,
Bức Bối Minh AN quay mặt qua cắn mạnh vào vành tai của Hoàng Nhân một cái đau điếng, Hoàng Nhân “A….” lên 1 tiếng mới chịu buông ra , tay che lấy một bên tai, hắn hít hà vì đau, lại chà chà xem có chảy máu không, vành tai sau cú “táp” không thương tiếc cũng đỏ ửng, hằn mấy dấu răng..
“Được ! em cắn anh….anh sẽ……. ” Hoàng Nhân hung hăng lao vào tiếp, tóc tai hắn vừa gặp cơn mưa nay lại vật vã theo cơn say của men ,cũng như con say tình khao khát bấy lâu , tung lên như xù xì rối tung
Minh An chỉnh đốn lại trang phục, vội vàng lui qua ra xa khi thấy “con thú dữ” đang lao lại , bất chốc đã tới sát mé tường, hắn cạn lực bấu vếu vào tấm rèm mà sửng sốt
“Anh dừng lại ngay ! còn…..như thế… tôi sẽ…….”
“Sao ! em làm gì…..em là lên…….hay cắn anh…… sao……la đi……..em la to lên……….căn anh tiếp đi…….nào .” chống tay sát vào tường, mặt đối mặt, hai mắt Hoàng Nhân hằn lên giận dữ,
Hắn không để Minh An kịp phản ứng, chụp vôi khuôn mặt, áp miệng vào đối Phương tới tấp
Minh An không kịp đè phòng, cú áp mặt quá gấp, chèn lên cả mũi và miệng hắn không kịp thở, há miệng thở càng bị đôi môi kia áp chặt, cái lưỡi đã tràn sâu vào bên trong ngọ ngoạy , đè nén không cho hắn kịp phát ra âm thanh gì , cái lưỡi đối phương đi sâu vào làm hắn ngột ngạt, thân thể Hoàng Nhân to lớn ép chặt hắn vào bức tương, Hai cánh tay Minh An bị khoá chặt bắp tay mạnh mẽ, một bàn tay luồng xuống phía dưới, đi qua lưng quần , mạnh mẽ chạy thẳng xuống hạ bộ hắn.
Vượt qua đám lông nơi cửa cấm, cái quần con chỉ cản lại được một giây , bàn tay thẳng thừng chui xuống tóm lấy vật bên dưới, , cự vật nãy giờ buông thỏng bị bàn tay chà xát gom lại trong lòng bàn tay,dường như có khuynh hướng tăng trưởng dần , cảm giác mát ấm truyền vào tay làm Hoàng Nhân có chút thoả mãn, phả một hơi đầy men rượu vào miệng Minh An ,
Bàn tay lại chui xuống , lèn dưới hai hòn ngọc, chui tọt qua bên dưới, tràn qua đám lông lúng phún, như chủ nhân đã cắt tỉa đi thì phải , bên dưới thông thoáng lạ thường, một ngón tay thô bạo chà xát, len lõi vào khe hở bên dưới , ấn một cái muốn chui vào bên trong làm Minh An giật nảy cong người né tránh. Hoàng Nhân khoái chí tách rời miệng Minh An “Em vẫn chăm sóc nơi này tốt chứ…..”
Một trưởng phòng, tương lai ngồi chắc ghế giám đốc lại bị đùa bỡn, bao năm cũng khiến không ít người phải cúi đầu khép nép, cảm giác bị sĩ nhục, xấu hổ bộc phát , Hắn dùng dằn dữ dội muốn thoát khỏi đối phương, Hoàng Nhân lại giở trò cũ, áp sát môi mà giữ cho Minh An im lặng ,
Minh An cố sức tránh né, nhưng vòng kìm cặp quá chật, không khí bức bí, áp nức , hẳn thở hổn hển, mũi không đủ, miệng phải mở rộng để lấy hơi, thì vừa lúc đôi môi kia lại chui vào, không thể chịu được, hắn nhắm mắt nghiếng răng một cái
Hoàng Nhân lại “ah….” Lên một tiếng, cảm giác mằn mặt ở miệng, khoé môi có một vết máu chảy ra, Minh AN cũng thấy trong miệng mình có vị chát mặn lạ thường,
Nhìn Hoàng Nhân chảy máu, hắn tự dưng thấy trong lòng bức rức, đau khổ , lồng ngực như hoá đá, hắn không đều khiển được cảm xúc lúc này,không có cảm giác hả hê khi làm đau đối phương như hắn nghĩ
Hoàng Nhân không buông tha lại tiếp tục lao tới , Minh An định thần vội thủ thế đạp về Hoàng Nhân hòng thoát thân, không ngờ mât đà , cú đạp dính thẳng vào cái bàn trước mặt, bình hoa thuỷ tinh rơi xuống vỡ một tiếng tan tành
“cốc! cốc !!…..các Anh có chuyện gì vậy ? cửa khoá rồi !…..gọi bảo vệ…..gọi bảo vệ ” một tiếng nói có phần hốt hoảng.
“Cạch….két” cánh cửa mở tung ra, Trợ lý Mai Tiên hốt hoảng chạy vào .
“Không sao, tôi lỡ tay làm rơi cái bình ” Từ lúc nào cả hai đã vào hai vị trí đối lập như ban đầu , Hoàng Nhân tay vẫn úp vào vành tai, tỏ vẻ bình thường nói chuyện
“Đây là số điện thoại của tôi ! anh suy nghĩ rồi liên hệ với tôi ” ném mảnh giấy nhỏ về phía Minh An , Hắn hiệu cho Trợ lý ra về,
Hoàng Nhân vẫn gượng dọng , trong miệng hắn vẫn còn vị mặn máu , để ý lắm mới thấy cái cút áo đã văng mất 2 cái, còn lưng quần đã sộc sệt , mép quần con đã chui một ít ra ngoài
Trợ lý bên Minh An nhìn hắn ái ngại , mãi đến khi đối phương đã ra về, Minh An vẫn ngồi thừ ra đó một lúc
“Anh không sao chứ ! nhìn nét mặt không được tốt ! thoả thuận sao rồi anh ? ” Trợ lý bên Minh An nhìn hắn ái ngại
“tại sao cửa bị khoá, tôi nhớ lúc ra không bấm chốt…..”
“Không có gì !…chắc cửa tự động khoá …..việc thoả thuận tôi sẽ báo cáo sau ! chúng ta về thôi “ Minh An lấy áo khoác một mạch đi thẳng ra xe,
Trống rỗng, cơn mưa sài gòn nặng hạt, nước đã tràn lên khắp các vỉa hè, ngồi sau xe, hắn hoàn toàn trống rỗng, bản thân lại lẫn lộn cảm xúc bị thương,
Hai ngày sau ! Minh An nằm lỳ trong phòng không đi làm , Như ngọc mấy lần gọi điện hắn đều lấy cớ đang đàm phám để tránh mặt, Sếp tổng cũng gọi điện hỏi đôi lần , hắn cũng làm mặt vui mà dạ vâng,
Sự quan tâm của sếp tổng làm hắn như ngồi trên đống lửa, trong công ty biết bao người đang nhòm ngó vị trí này của hắn , nếu thất bại không biết phải đối mặt ra sao ,bản tính hiếu thắng làm hắn không chấp nhận thua cuộc, quyền lực , tiền tài là thứ không ai muốn từ bỏ
Nhưng gặp phải tên biến thái kia, hắn thấy bất lực, bất chợt quá khứ năm đó lại ùa vào, hăn cảm thấy tức giận, ném mạnh cái gối vào tường, hắn đi qua đi lại vò đầu vắt tai…
Hắn cảm thấy ghen tị với đối phương, đứng trên người khác một bậc để quyết định mọi thứ, không có điểm yếu nào để hắn có thể quật ngược tình thế, trong khi mọi thứ đang dồn ép hắn quá mức ,
Tiếng điện thoại reo lên một tiếng “Alo ! trưởng phòng, bên Đông Phương cũng đã đánh tiếng hợp tác với bên đó, dường như còn chấp nhận giảm phí thuế lẫn hoa hồng….anh xem…” trợ lý gọi báo tình hình cho hắn làm hắn buông bỏ suy nghĩ miên man
“được rồi ! tôi sẽ báo sau….” Tắt điện thoại, hắn lôi mảnh giấy nhỏ trong túi áo, ngồi thừ ra 1 lúc, đôi ba lần cầm điện thoại lên rồi lại bỏ xuống.
Mãi môt lúc mới quyết định bấm số , tiếng chuông đổ đầu bên kia bắt máy
Điện thoại hiện lên thời gian cuộc gọi , mãi đến giây 20 , Minh An mới alo lên một tiếng
“Tôi là Minh An, chúng ta có thể nói về hợp đồng lúc trước không ”
Bên kia vẫn im lặng ,
“Alo. Anh nghe không ”
“Alo ..” Minh An sốt ruột
“Nghe rồi ! nghe rồi ! ….” Hoàng Nhân uể oải đáp lời
“Hợp tác này đôi bên cùng có lợi , nên anh…” Minh An tiếp lời
“có lợi! chưa thấy có lợi…..mà tôi thấy bị đau ở tai…môi bị cắn một miếng………nói xem có lợi gì không ” Ngữ khí xưng tôi của Hoàng Nhân có phần như kể tội đối phương
“Xem như tôi xin lỗi anh được không ! hôm đó …….”Minh An xuống giọng
“Xin lỗi ? xin lỗi xuôn vậy không được lọt tai nha……giờ tôi uể oải khắp người…..” Hoàng Nhân vẫn ko ngừng than vãn
“Anh muốn như thế nào nữa ”
Hoàng Nhân tắt máy cái rụp, Minh An chưng hửng, bóp mạnh cái điện thoại
Một lúc sau có tin nhắn đến máy hắn “ đến căn 342 , Chung Cư Đô Thành, Quận… ”
Dòng tin nhắn lỏn lọn có một dòng địa chỉ ngắn gọn, hắn cảm thấy tăm tối, vội nhắn lại “Hay chúng ta ra quán nào đó, tuỳ anh chọn quán ”
“5h có hẹn với Đông phương ” Tin nhắn trả ngược
Thấy hai từ Đông Phương hắn thấy lòng sôi như lửa, cảm giác như sắp vuột mất, cảm giác đại địch đang tới , Nhìn đồng hồ 4h dùng dằn hắn cũng khoác áo đi. Bất chợt hắn tính gọi một người bạn đi cùng , cảm giác có người đi cùng, hắn cảm thấy phấn chấn, ít ra cũng khoá được tên kia một chút
“chỉ mình em tới thôi ” tiếng tút tút phát ra làm hắn phá sản. hắn thở dài thất vọng dựa vào cửa bất lực, đồng hồ báo 4h15, không cách nào khách hắn đành lê bước đi xuống
Đứng trước của Phòng 342 , hắn trầm ngầm lúc không biết phải làm thế nào , đi qua đi lại 1 lúc
“Cháu tìm ai ? ” một Dì luống tuổi hỏi khi thấy hắn cứ lưỡng lự trầm ngâm
“Anh cháu hỏi người ở phòng 342 ”
“Tìm thằng Hoàng Nhân phải không ?, nó ở trong đó, để Dì gọi” sau đó nhanh nhảu gõ cửa mấy cái, cánh cửa bật ra, Dì ấy cũng đi vào
“May quá có người thứ 3, vậy là mình nghĩ nhiều rồi” hắn khoan khoái đi vào, trong lòng có chút vui vui
Căn hộ khá rộng rãi, Hoàng Nhân đang đứng trước gương làm gì đó, tấm lưng to phẳng hẳn nét cơ bộc lộ ra hết dưới cái áo 3 lỗ , đôi vai lực lượng , hai bàn tay chạy hằn lên những sội dây điện sung mãn, vẫn sừng sững như năm nào khác là một bên tai đính miếng băng dính
“Cháu ngồi đây đi ! …Hoàng NHân có bạn tới chơi đây ” Minh An giật mình thất thố, hắn vừa trải qua cảm giác thưởng thức, có chút nhột dạ, vội vàng tiến lại bộ ghế sa lon
“cháu biết rồi Dì 2 ” Hoàng Nhân không quay mặt đi chỉ đáp gọn
“”cháu uống nước đi ! Dì đi nấu ăn “
Nhận li nước mát, hắn cảm giác quý mến người phụ nữ đối diện, thầm cảm ơn ông trời còn bao dung hắn , để không nhàn rỗi , hắn lục tập hồ sơ, chuẩn bị bàn công việc
Tiếng tủ lạnh đóng lại khiến hắn phản xạ tự nhiên nhìn lên, Hoàng Nhân đang đi lại, trên tay mang một đĩa trái cây tới , vẫn cái áo ba lỗ, cái quần thể thao màu trắng.cái…bất chợt hắn giật mình…. Cái quần trắng quá, trắng đến mức không giấu được cái vật phía sau nó, cứ mỗi bước chân đi nó lại đánh lên làm phần quần trắng nhô lên rõ thấy như con lắc , Hoàng Nhân đứng hắn ngồi, tầm mắt ngay vừa rõ ràng, phía sau là ánh đèn sáng, vô hình mà hắc rõ ràng mốt khối dài bên trong đong đưa theo từng nhịp bước
Hắn vội cụp mắt xuống, hai tai cảm giác có chút nóng bừng
“Ăn đi ! táo mới gọt đó …”
“”oh…vâng….cảm.. ơn anh “ cái gì đó chạy lên làm ngẹn ngay ngực , hắn thấy lắp bắp
Hoàng Nhân bình thảnh, tựa thẳng lưng , môt chân gác lên đùi ,hai tay đưa ra sau đầu, hắn mới tắm xong, mùi thơm thoang thoảng, gió từ quạt làm cái áo cứ phập phồng lên xuống, hai bắp tay to lớn để lộ ra hàng lông dài nam tính
Khuôn mặt ưa nhìn thêm hàng râu quai nón mỏng làm hắn như những model trên tivi đang tạo dáng, trái lại Minh An vẫn gục mặt vào tập hồ sơ, hắn đang đánh lạc hướng bản thân, ngồi khép nép bên ghế trong bộ trang phục quần tây áo sơ mi nghiêm túc
“Anh Xem qua tập tài liệu này đi ” hắn cứng nhắc làm thủ tục
Hoàng Nhân xem tập tài liệu như đang xem truyện tranh, hắn lật qua liên tục, trang lâu nhất chắc dừng lại không quá 5s , Minh AN có vẻ sốt ruột
Liên tục chỉ các điểm quan trọng khi hắn xem qua tài liệu
“Ăn cơm đã hai đứa ….” Tiếng Dì 2 cắt ngang trò lật và xem của hai người
Một mân đồ ăn thơm phức được bày ra, đầy đủ mực cá, Nhìn qua Minh An chợt giật mình, toàn những món hắn thích ăn , bao năm đi làm phải ăn cơm quán , cơm tiệm, mấy món này lâu lắm hắn mới được thấy lại, không ngờ Dì hai lại biết các món này , lại nhìn ra thêm Dì 2 thật phúc hậu, hắn nhìn theo mà cảm giác lại nhớ nhà
“Hai đứa ăn đi nha rồi làm! Dì phải về đã ”
“ơ ! Di ở lại ăn luôn sao lại về sớm thế …”
“Dì ăn rồi , hai đứa cứ ăn để đó mai dì qua dọn sau ” Minh An cố gắng níu kéo, thậm chí đứng hẳn lên kéo tay Dì 2 như thân thiết từ bao lâu,
Cánh cửa đóng sập lại . trong hắn hiện lên một cảm giác bất an
“em ăn đi ! cho nóng…” quay lại đã thấy hắn dẹp tập tại liệu sang bên, tay cầm đũa từ lúc nào
“tôi ăn rồi ! anh cứ ăn đi …” căn phòng kín làm mùi thơm của đồ ăn ràn ra khắp nơi , hắn phải gằng người lại mà từ chối
“Ăn đi ! ….Không thì về…Khỏi hợp đồng gì hết” Hoàng Nhân nói như ra lệnh
Minh An lưỡng lự một lúc rồi cũng cầm đũa gắp món ăn, hắn rón rén như con trai lần đầu ở rễ
Hoàng Nhân vẫn bình thản nhai rau ráu , không một tiếng nói, chỉ có tiếng đũa va vào chén leng keng , bữa cơm im ắng nhất thành phố
“Chấm mực với cái này mới ngon ” hăn kéo chén nước mắn gừng sang cho Minh An
“Được rồi….cảm ơn Anh” Minh An đưa tay từ chối, ăn được gần hết chén cơm, hắn vẫn đang dữ kẻ,
“Chấm này mới ngon ” Hoàng Nhân kiên quyết
“Không…Được rồi…Anh dùng đi ” Minh An lại dùng dằn
Kẻ đưa, người cản, Chén nước mắm gừng tuột tay bay thẳng người Minh An, trong chén thì không nghe mùi mấy, nhưng khi “Tắm” lên người Minh An, nó chảy từ ngực xuống quần, nhanh chóng thấm mạnh vào, mùi nước mắm toả ra kinh khủng, nguyên 1 chén lớn đã nằm hết trên người hắn, áo con , quần con đều thấm hút triệt để , cái chén rơi xuống, an toạ giữa 2 chân Minh An , không có tiếng chén vỡ, chỉ có tiếng “Ah…” nhăn nhó của Minh An,
Hắn đứng lên Phủi phủi, nhưng theo trọng lực càng thấm vào sâu nữa,
Hoàng Nhân vội xé mấy miếng giấy lau lau cho hắn, phút chốc làm một đám giấy kế bên, mà mùi nồng vẫn còn đậm đặc.
Nghĩ tới cảnh đi 20km để về nhà, mang trên người nước mắm hắn muốn chui xuống lỗ .
“Hay em vào tắm đi, bỏ quần áo anh giặt cho, sấy tí là khô thôi , lấy đồ anh mặc tạm ”
Lưỡng lự một chút hắn cũng đồng ý, lấy tạm quần của Hoàng Nhân , Tính ra thể trạng hắn cũng 9-10 với Hoàng Nhân, nên có thể mặc được
Phòng tắm dạng Kính trong suốt, nhìn rất sáng sủa , Minh An khoá cửa cẩn thận rồi mau chóng tìm cách thoát khỏi mùi hôi nước mắm, thoát cái hắn đã không còn mảnh vải. tìm một góc treo quần áo , hắn thấy sẵn ở đó mấy cái tam giác mà Hoàng Nhân đang treo ,đưa tay vén qua tìm 1 chỗ móc đồ. Hắn chợt thấy 1 cái tam giác vẫn còn một trắng đóng thành vảy dài
“Hắn Mộng tinh hay là tự thoát ” rồi nhìn cái mảnh trước có vẻ giãn ra, “Vẫn Cường trán như vậy sao” hắn cảm giác thích thú khi biết điều tế nhị của tên kia
Rồi một loạt hình ảnh nảy ra trong đầu, cự vật giật lên mấy cái rồi hùng dũng cường tráng. cảm giác thấy nóng nóng trong người . Hắn ngại ngại, ném đại mớ quần áo dơ một góc
Xã Dòng nước mát ấm. hắn nhắm măt lại tận hưởng, nhắm mắt tận hưởng dòng nước rửa trôi mùi xú uế, thì lại thấy cái quần tam giác đó, thấy cái đũng đó cùng liên hoàn những hình ảnh ghép nối. Cự đại lại giật lên mấy cái, căng cứng cực đại
———————-
Leave a Reply