Truyện gay: Hợp đồng – Chương 8: “ vậy gọi sao đây ta ! gọi mẹ vợ nha ”
- Click vào tag TÊN TRUYỆN để đọc các chương/chap khác của truyện.
- Đăng truyện - bạn có thể gửi truyện muốn đăng tại đây
- Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện và chương nào.
- Vào Channel Telegram http://t.me/xboylove để xem phim và nhận cập nhật truyện mới.
- Bạn cần tìm mã giảm giá khi mua hàng trên Shopee, Tiki, Lazada? -> Đến đây ngay
Hoàng Nhân trở về phòng trọ, cả chiều hắn gọi không được cho Minh An có chút sốt ruột , vào nhà thì chỉ thấy một mình Duy Khiêm
“Minh An nay đi tăng ca ah em ” cởi bỏ áo khoác hắn hỏi thăm dò
“Không ! nó về quê hồi chiều rồi anh ”
“có việc gì mà tự dưng về quê ? nó có nói lý do vì sao không em ”Hoàng Nhân có chút khẩn trương
“nghe nó nói mẹ nó ốm hay sau đó , em về nhà thì không thấy nó, điện thoại nó bỏ quên luôn , nãy nó lấy số nào đó gọi vào tưởng mất máy , nó bảo về quê mấy hôm ” Duy Khiêm vừa xem máy tính trả lời chậm rãi
Bốc điện thoại Minh An để trên bàn, con điện thoại kiểu đơn giản, với phím bấm ngoài, chức năng nghe ,gọi, FM là chủ yếu . lọc danh sách cuộc gọi hắn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ từ hắn lúc chiều.
Thấy số máy mới nhất là không có trong danh bạ, Hoàng Nhân bấm gọi thì bên kia là tiếng một phụ nữ , hỏi ra thì mới biết nhầm số , chắc là Minh An gọi nhờ , Hoàng Nhân liên miên suy nghĩ, nằm gác tay lên trán hắn hỏi vu vơ
“Quê Minh An ở đâu ? em biết không ”
“em nghe như nó ở Nhơn Hải, Ninh Thuận , mà không rõ địa chỉ nữa ” Duy Khiêm đáp
“Ninh Thuận ah ” Hoàng Nhân trầm ngâm
Đoạn ra đi ngoài bốc máy gọi điện cho ai đó
Tại phòng hồi sức Bệnh viện K , một bệnh lớn ở Ninh Thuận , bà Duyên được chuyển từ phòng cấp cứu sang, mắt vẫn nhắm nghiền mệt mỏi, Minh An từ lúc xuống xe lỉnh kỉnh túi xách mà chạy thẳng đến đây ,quên điện thoại, hắn vất vả cũng tìm thấy phòng mẹ hắn đang nằm , hắn trầm ngâm nắm lấy đôi tay chai sần của mẹ , đủ loại cảm xúc diễn ra khiến hắn thấy mệt mỏi , khuyên nhủ không xong, Dì út đành để hắn lại, rồi quay về chuẩn bị đồ ăn thức uống .
Bà Duyên bị thiếu máu não cấp , do thiếu ngủ cộng làm việc quá sức, bà bị ngất khi cố chở hải sản tranh thủ chuyến tàu sớm , may nhờ bà con đưa vào trạm xá, nhưng thiếu thốn thiết bị phải chuyển lên bệnh viện K, vừa lúc Minh An gọi điện về thì Dì út bắt máy, hỏi quanh mấy câu Dì út không giấu được làm hắn ba chân bốn cẳng chạy về
Minh An xuống căn tin lấy thêm nước sôi và mua cháo cho mẹ hắn, Bà Duyên đã tỉnh nhưng người vẫn còn mệt nên chỉ có cháo là có thể tạm hấp thu được ,
“Dạ lấy con bịch cháo thịt đậu đỏ , nhanh chút nha Dì ” đứng bên nồi cháo bốc khói nghi ngút Minh An khẩn trương hối thúc , Hơi khói bốc lên theo cơn gió lốc vào mắt làm hắn thấy cay cay, hắn quay đầu nhìn ra đường ,chợt nhận thấy một bóng hình quên thuộc đang băng qua đường , khói cay làm hắn không chịu được đứng lui ra , dụi mắt nhìn lại thì không thấy bóng dáng đó đâu nữa , sua tan suy nghĩ hắn nhanh chóng mang cháo lên phòng cho mẹ
5h chiều bác sĩ thăm khám định kỳ, hắn vừa tới bậc cửa thì thấy ngay giường mẹ hắn nằm có 4, 5 bác sĩ tập trung, cảm giác tự nhiên làm hắn lao nhanh tới giường bệnh , thì thấy mẹ hắn đang tươi tỉnh nói chuyện với các bác sĩ , hắn thở phào mấy cái
“cảm ơn bác sĩ, tôi khỏe rồi, tôi thấy ở đây cũng tiện ” Bà duyên tươi tỉnh cảm ơn các bác sĩ rối rít, hỏi ra thì mới biết các bác sĩ đề nghị chuyển bà sang một phòng khác, có cơ sở vật chất tốt hơn ,
“Chị cứ sang phòng bên, cơ sở vật chất bên đó đầy đủ hơn, bệnh của chị cần theo dõi kỹ ” một bác sĩ đỡ lời
Minh An thấy bác sĩ khuyên mẹ hắn chuyển phòng làm hắn có cảm giác bệnh mẹ hắn chắc có gì đó cần chăm sóc kỹ ,nên cũng chen chân dỗ dành, rút cuộc bà duyên cũng chịu đi,khi nghe dịch vụ này do bảo hiểm chi trả, bà không cần lo lắng viện phí , hóa ra bà sợ tốn kém
Bà Duyên được chuyển sang một phòng đặc biệt, phòng chỉ có một giường bệnh , có đầy đủ thiết bị, tivi, điều hòa, góc nhìn rất thoáng mát, không nặng mùi sát trùng như các phòng khác, điều dưỡng thăm khám liên tục, các bác sĩ ra vào rất nhiệt tình, làm bà duyên cảm thấy may mắn khi sớm mua bảo hiểm từ trước
Thấy bác sĩ chăm sóc ân cần , mẹ hắn khỏe ra trông thấy , Minh An cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, các chị điều dưỡng còn chuẩn bị cho hắn một cái giường xếp để ngủ bên cạnh, phòng tắm có cả máy nóng lạnh, giăt ủi….
Một tuần chăm sóc bà Duyên đã ổn đinh, sau khi đo khám ,các chỉ số ổn định, bác sĩ cũng cho phép bà xuất viện, bệnh viện còn bố trí cả xe để chở hai mẹ con về, còn có một ý tá theo xe về tận nơi , cầm tờ thanh toán viện phí đóng dấu mộc đỏ đã thanh toán xong, cho biết bên bảo hiểm đã chi trả toàn bộ , Minh An dâng lên một cảm xúc khó tả, cảm giác biết ơn …nhà nước vô cùng…
Suốt chuyến đi , Bà Duyên vẫn không hết ngạc nhiên với dịch vụ bảo hiểm lần này, làm bà rất hài lòng, nói chuyện cười nói với cô y tá suốt dọc đường, lâu lâu hỏi chuyện Minh An, cả đoạn đường cả 3 người rúi rít như chim về tổ , duy chỉ có bác tài xế, mặc một cái áo khoác dày cộm, đeo khẩu trang kín mít ,thì im lặng từ đầu đến cuối không nói một câu, Minh An theo từng câu hỏi của cô y tá mà chỉ đường về nhà hắn, chiếc xe cứ theo chỉ dẫn của hắn mà rẽ trái ngã phải, rút cuộc cũng về đến nhà,
Chiếc xe lăn bánh đi khuất ,sau mấy câu cảm ơn nhiệt tình của hai mẹ, cả tuần về nhà ,bà duyên liền quen tay dọn dẹp, mặc Minh An giành việc không cho bà đụng tay, gần nửa năm xa nhà, hắn khoan khoái đứng nhìn ra biển xa xăm , cảm giác những ngày không lo lắng chợt trở về, từng đợt gió biển thổi vào như gặp người quen, len lỏi cảm giác mát lạnh hưng phấn
Minh An đi chợ sớm, tay sách nách mang , hắn chọn đường tắt về nhà, đá chân lên mấy ụ cát lún, làm hắn muốn nhảy xuống biển mà thỏa thích một phen ,
Tiếng cười nói từ ngôi nhà nhỏ vang lên, bà Duyên đang thao thao bất tuyệt về dịch vụ ý tế, bà trầm trồ đủ thứ, làm mấy cô chú cũng háo hức theo, gật gù nhau ráng nhín nhịn mà mua cái bảo hiểm , cúi đầu chào mấy cô bác hắn toan đi xuống bếp, nhưng ngũ quang bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, kéo giật thị giác ,của hắn quay lại một cái thật mạnh “ Hoàng Nhân” ,đang ngồi cười nói ,như bắt nhịp với câu chuyện của mọi người , kế bên là lỉnh kỉnh quà bánh
Tên Kia đang ngồi xếp bằng ,cái áo thun thời trang, kèm nước da trắng , cùng thân hình to như hộ pháp làm hắn nổi bật giữa đám đông
“Anh..” hắn chết trân nhìn Hoàng Nhân đang ra hiệu chào hắn, nhe ra hàm răng trắng hếu .
“về hồi nào con ! đi sài gòn mấy tháng mà nhìn đẹp trai ra bây ” một chú nhỏm nhẻm cười trêu Minh An
“ah, có bạn con tới thăm nè ! ngồi tiếp bạn đi , để mẹ nấu cho ” Bà Duyên giả lả cười hớn hở, mấy tháng Minh An xa nhà, bà lũi thủi một mình nay mới đông vui như vậy bà lại thấy khỏe hơn bao giờ hết.
Dùng dằn mấy lần hắn cũng tranh được phần đi nấu cơm, Hoàng Nhân cũng xin phép rồi chạy ra bếp phụ giúp ,
Nhà đơn giản, gian bếp chỉ là khoảng sân sau , kế cái giếng to, phía xa là toliet đơn giản ,chỉ vài miếng tole che chắm tạm bợ .
Minh An múc một gàu nước to , bắt đầu rửa rau rửa cá, Hoàng Nhân cũng xoăn quần vào phụ giúp
“Anh xuống đây khi nào ? làm sao anh biết nhà tôi ” Minh An chất vấn
“Anh mới xuống , anh hỏi cái này nè…. ” Hoàng Nhân ngồi chồm hỏm nhặt rau , vừa nói vừa nhỏm người chỉ tay vào bộ hạ
“Anh điên ah” Minh An rít lên ,
Hoàng Nhân nhìn bộ dạng giận dữ đáng yêu của Minh An cười lên thành tiếng , rồi len lén tới sát mặt Minh An tính thơm lên một cái
Minh An vội né qua một bên, lo lắng nhìn lên trên nhà, rồi liếc mắt qua Hoàng Nhân một cái
“Anh xuống đây làm gì ? mau về đi ” Minh An giục đuổi, không ngờ cái tên kia lại mò xuống tận này, hắn cứ cảm giác ở bên kho thuốc nổ, chỉ chờ chực là hắn banh xác theo luôn.
“Anh mới xuống mà em đã đuổi về ? người miền biển hiếu khách lắm mà sao ta ” Hoàng Nhân không ngừng trêu hắn, hơn một tuần không gặp hắn thật sự thấy nhớ, rất nhớ ,giây phút này Minh An bẽn lẽn làm hắn muốn ôm chồm lấy không thôi .
“Khách không mời !” nói đoạn cố ý giơ cao gàu nước xối xuống, nước bắn tung téo , hắc ướt lên người Hoàng Nhân, Minh An vội lui ra xa mà cười khoái chí .
“nấu thêm cơm nha con ! ” bà duyên gọi ới xuống , làm đôi trẻ đình chì nghịch ngợm,
Minh An nấu cơm bằng củi, nhà không có bếp ga, lâu lắm Hoàng Nhân mới nghe lại cái mùi khét của củi, mùi hắc của lá dừa cháy ngày xưa! Khói bốc lên nghi ngút mang một hơi ấm khó tả, khiến hắn nghĩ gì đó về không ngừng đưa mắt nhìn ngắm khuôn mặt của Minh An ,dưới làn khói bếp mấy lần làm Minh An chu mặt lên, để lộ hạt gạo bên má, thứ đã cướp hồn Hoàng Nhân từ lần đầu gặp gỡ . đủ loại cảm xúc xảy ra, khiến Hoàng Nhân mơ ước về một gia đình hạnh phúc
Bữa cơm được bày ra nghi ngút khói, mấy cô chú cũng vui vẻ ở lại dùng bữa, sau vài lời hỏi thăm học hành của Minh An ,câu chuyện xoay quanh bữa cơm là dịch vụ bảo hiểm mà bà Duyên vừa trải qua, không ít lời ghen tị khi mấy người kia đều phải chen chút mỗi khi đi khám bệnh .
Sau bữa cơm đầm ấm, gian nhà chỉ còn lại mẹ con Minh An và Hoàng Nhân,
Hoàng Nhân làm ra điệu bộ xách túi sách xin phép đi về sài gòn , Minh An nghe vậy thấy hơi hụt hẫng một tí nhưng không biểu hiện ra mặt, Bà Duyên thì vội can ngăn “Này cháu ! đã đi xa vậy thì ở chơi vài ngày đã ” đoạn quay qua Minh An giục “mau xách đồ anh lên gác đi con ”
Hoàng Nhân rất biết cách lấy lòng người lớn, từ lúc mới gặp mặt đã khiến bà Duyên hảo cảm, lấy việc từ xa về đây thăm mẹ bạn, khiến bà thấy con mình kết giao với đứa trẻ này là việc rất tốt, nghe Hoàng Nhân kể chuyện về Minh An ở trọ trên đó cũng thấy an tâm mấy phần.
Hoàng Nhân sau màn diễn kịch đã thắng đậm, hắn theo chân Minh An lên gác, vẻ mặt hớn hở như trẻ em được quà,
Biết tên nọ lại giở trò, dùng dằn xách túi đồ của Hoàng Nhân lên gác, Minh An giậm mạnh làm căn gác , đã lâu không có người ở rung lên mấy hồi
“Là mẹ bảo anh ở lại nha ” Hoàng Nhân bám theo tự đắc
“mẹ ? mẹ của tôi đó ” Minh an hằn hộc
“ vậy gọi sao đây ta ! gọi mẹ vợ nha ” Hoàng Nhân không hiểu sao hắn thích cái vẻ mặt tức giận của Minh An , mỗi câu nói đều chọc cho hắn nổi đóa lên
“anh điên rồi ” Minh An ném cái túi xách vào một góc rồi để mặc Hoàng Nhân trên gác, hắn đi xuống dưới dọn dẹp
Đêm xuống mát lạnh, phần vừa đi đường xa, phần gánh nặng lo toan tạm thời gác xuống, ngôi nhà bên bờ biển thanh bình, đang che chắn cho giấc ngủ yên bình cho ba con người nhỏ bé , mặt biển đầy ánh đèn đêm ánh lên hàng ngàn nốt nhỏ trên bầu trời đêm tĩnh mịch, gió biển gợn nhẹ như lời hát ru trong đêm
Sau một giấc ngủ thẳng giấc, Minh An cũng thức giấc khi mặt trời đã lên quá đọt dừa , tìm kiếm lanh quanh không thấy mẹ lẫn Hoàng Nhân đâu cả, hắn làm vệ sinh cá nhân xong thì lấy chổi quét sân ,
Vừa lúc Hoàng Nhân về tới, xách theo một túi đồ ăn, món ăn khoái khẩu của hắn “Bánh bèo bột lọc ” , mùi thơm tỏa ra làm hắn chảy nước giãi
“em ngủ nướng dữ quá ! anh mà không đi mua sớm là hết rồi đó ” Hoàng Nhân giơ bịch đồ ăn lên , Minh An bị cơn đói sáng ném cái chổi giật lấy bịch đồ ăn chạy thẳng xuống bếp , quá quen với cái tính trẻ con của hắn, để mặt Minh An, Hoàng Nhân cầm chổi quét sân, lâu lắm hắn mới làm việc này , vốn dĩ nhà sài gòn làm gì có được sân như này mà quét
Mẹ Minh An đi chợ về, bà mua về lỉnh kỉnh đồ ăn , nhanh nhẹn nấu nướng, bữa cơm trưa nóng hổi cũng bày ra , nhìn hai đứa trẻ đang tuổi lớn ngồi ăn cơm, bà lại chạnh lòng, giá mà …..giá mà Minh An có thêm anh em thì cũng đỡ thiệt thòi,
Như nhận ra suy nghĩ của mẹ , Minh An giục bà dùng cơm , Hoàng Nhân liên tục gắp đồ ăn cho bà, thân thiết khiến Minh An thấy ganh tị ra mặt
“Hoàng Nhân nè !con là người ở đâu ? ba mẹ con làm gì , mạnh khỏe cả chứ ” bà Duyên hỏi Hoàng Nhân
“Dạ ! con người Đồng Nai, bà mẹ buôn bán trồng cao su là chính, ” Hoàng Nhân từ tốn đáp, quen nhau đã lâu Minh An giờ mới biết gốc gác của Hoàng Nhân
“con có mấy anh em ! đi chơi xa vậy không sợ ba mẹ lo sao ? ”
“con là con một ! ba mẹ cho phép tự lập, con lâu lâu đi chơi nên không sao bác ah”
“con một ah ! vậy mà ba mẹ con cũng chủ quan quá , có đứa con đẹp trai vậy mà cho tự lập sớm quá …phải chi bác có con gái… bác bắt rể rồi …” bà Duyên cười lên mấy tiếng tiêu xái, rồi nói tiếp “bác có mỗi thằng con mà lo quá ! nó tự lo.. được như con thì bác đỡ lo ….”
“Mẹ này…..” Minh An xấu hổ
“có con lo cho …..bác yên tâm” Hoàng Nhân nói mấy câu thấy lỡ lời vội chữa cháy
“con có biết mấy bé.. xinh gái lắm……để hôm nào dẫn về cho bác bắt dâu nha ”
Bà Duyên cười lên ha hả mấy tiếng……..Minh An lén nhìn sang Hoàng Nhân, tự dưng thấy trong lòng đánh tiếng hỏng hốt như sự bị bại lộ gì đó
Tự dưng trời kéo mây dày dặt, kèm theo sấm chắp giật đùng, mùa này mưa gió thất thường, sáng nắng nhưng có thể trở mưa bất cứ lúc nào.
Bữa cơm bị cắt ngang khi cơn mưa kéo theo gió mạnh, làm mấy tấm tole vốn đã gỉ sét không chịu nổi mà bị giật tung liên hồi , mấy giọt nước len lỏi rồi chảy thành giọt xuống nền nhà, bà Duyên cuống cuồng lấy mấy cái thau hứng nước, khắp nhà xuất hiện đầy những cái thau nhỏ, Hoàng Nhân cũng bỏ chén chạy đi Phụ Minh An chặn lại căn bếp đang rung lên bần bật ,
Chắp vá miết cũng không xong, Bà Duyên quá quen với cảnh mưa giột như này , nên nhà cũng trữ không ít thau , xô to nhỏ đủ cả, bà hết quét nước , rồi tất tả chạy đi đổ mấy cái xô thoáng chốc đã đầy nước, Minh An vội căng tấm bạc ra che mưa ,sợ lọt xuống trang thờ, bàn thờ không có hình được đặt nơi trang trọng nhất nhà , chỉ có một bát nhang với một bình hoa , nhưng là điểm tựa tinh thần duy nhất trong nhà của hai mẹ con,
Rút cuộc thì mưa cũng giảm bớt, bà Duyên hối hả hai người trở lại mân cơm đã nguôi lạnh, câu chuyện vô tư lại trở về, dường như đã quá quen cảnh này , bà Duyên vén lấy mái tóc lấm tấm hoa tiêu, bị ướt từng mảng lên khỏi khuôn mặt khắc khổ, mà ăn cơm ngon lành, cái áo của Minh An cũng ướt trũng mấy chỗ, dường như khó khăn này đối với họ không là gì, như việc phải trải qua , đến rồi đi không chút lo lắng ,
Nhìn hai mẹ con tất tả trong căn nhà trống trước hụt sau, tự dưng trong lòng Hoàng Nhân thấy mình phải có trách nhiệm , hắn hứa với lòng sẽ chăm sóc tốt cho hai con người chân chất này .
Cơn mưa đi qua nhanh như cách nó tới , thoáng cái bầu trời lại đổ nắng chói chang , Hoàng Nhân kiếm đâu ra cái thang, tự mình leo lên mái nhà mà chỉnh sửa, Minh An mấy lần ngăn cản cũng không thành , tole quá cũ, che chắn đủ loại vật liệu nên không thể ngăn mưa được ,
Rồi bàn nhau việc gì đó , Minh An mấy lần phản đối, Hoàng Nhận lại ghé sát người mà phân tích, rồi cả hai đèo nhau trên chiếc xe đạp mưu sinh của bà Duyên , đi qua mấy con đường nhỏ len lỏi vào trong thôn nhỏ, hai thân hình to lớn ngồi trên chiếc xe đạp như sắp không chịu nổi ,gây không ít chú ý cho người trong thôn,
Trở về nhà trời cũng đứng nắng ,một xe tole đỗ trước nhà , Bà Duyên hốt hoảng, sợ ai đó vận chuyển nhầm, rồi khi Minh An nói sẽ lợp lại nhà bà càng lo lắng nhiều, vội kéo Minh An ra một góc nhỏ vẻ mặt căng thẳng ,
Minh An vội vào giải thích là bạn học bên xã xây nhà, có dư mấy tấm tole nên xin về, chứ không phải mua , mai mốt tiện lại mang quà sang cảm ơn là được, hắn nuốt mấy ngụm hơi to, nói dối thật không dễ chút nào
Hoàng Nhân nhanh trí sắp xếp, bác tài xế cũng gật đầu xác nhận, mấy tấm tole được Hoàng Nhân lựa màu tối, nhìn có vẻ hơi cũ một chút, mắt mũi Bà Duyên không thấy rõ lắm nên cũng tạm tin, dù trong lòng bà thấy lo lắng không thôi,
Hoàng Nhân nhanh chân dọn dẹp, mảng tole che sân nhà trước được dỡ xuống, nhanh chóng được thay mới , bà Duyên không quên tận dụng lại mấy tấm tole còn dùng được che chắn chỗ bếp , mấy chú bác gần nhà cũng vào phụ một tay ,
Lợp lại mái tole, thay lại hàng rào xiêu vẹo , kéo lưới b40 chắc chắn, ngôi nhà thấy mát mẻ hẳn, Minh An lại chở mấy bao xi măng, tráng lại cái sân lồi lõm, ngăn bếp được cơi nới rộng hơn , toleit cũng được che chắn lại , không lo mỗi khi vừa giải quyết nổi buồn vừa giữ tole khỏi ….bay.
Thoáng chốc căn nhà cũ kỹ đã khoác lên tấm áo vững chãi, Cũng gọi là có nhà mới, bà Duyên làm mân cơm đãi cô bác trong thôn, dường như từ lúc có Minh An về, nhà bà Duyên là vui nhất xóm nghèo này
Bà Duyên mang hết số cá tính ngày mai ra chợ sớm để làm tiệc mừng tân gia , Minh An cũng được phép cụng ly cùng mấy cô bác, tới 9h tối thì tiệc cũng tan, Minh An tửu lượng kém đã phải lên gác nằm, Hoàng Nhân mặc cho bà Duyên can ngăn cũng một tay phụ dọn, cả xóm chỉ còn nhà bà sáng đèn, 11h đêm trời lại chuyển mưa, cơn mưa to nặng hạt rơi những tiếng nặng nề lên mái tole,
Bà Duyên giờ mới thảnh thơi nằm xem tivi trong phòng , nói phòng nhưng thực tế là một vách ngăn đơn giản, nơi riêng tư duy nhất trong nhà , hơn chục năm bà mới thấy ngủ thoải mái mà không lo mưa to như mọi khi , tâm trạng vui vẻ bà đi vào giấc ngủ lúc nào không hay ,
Minh An uống được mấy ly đã đỏ bừng mặt, đầu quay cuồng nằm một hồi trên gác, Hoàng Nhân dọn dẹp xong thì cũng lên nằm kế bên ,
Trời đêm chỉ còn hắc lại ánh đèn từ sân vào nhà , lâu lâu có ánh chớp giật đùng , cả không gian ồn ào bởi tiếng nước rơi trên mái tole, nghe mấy tiềng ầm ầm thật to.
Đưa tay sang luồn vào lưng Minh An mà xoa khắp nơi , Hoàng Nhân cảm giác thấy ham muốn bắt đầu dâng lên , về nhà Minh An được 3 ngày vẫn còn giữ kẻ là khách, nhưng tính ra hơn 1 tuần mới gặp lại Minh An, hắn cố gắng kìm cảm xúc để làm “con rể “ ngoan, nhưng hắn không hiểu sao mỗi lúc ở gần Minh An hắn đều cảm thấy dục vọng dâng lên ồ ạt ,
Tranh thủ lúc Minh An còn ngủ mê hắn lột sạch đồ đối phương, không có chăn mền, cả hai đang nằm trên nền gỗ mát lạnh , mưa lớn Minh An thấy có chút lạnh vội quơ tay tìm kiếm chăn đắp,
Hoàng Nhân vội kéo chăn che lên tấm lưng của hắn, rồi cũng đồng dạng mà chui vào chăn , áp cả tấm thân vốn không còn mảnh vải lên người Minh An,
Hơi ấm từ cơ thể Hoàng Nhân khiến Minh An bản năng chui rút vào tìm chỗ trú , thấy Minh An đang áp sát vào người , Hoàng Nhân thấy cơ thể mình cũng tăng nhiệt,
Hắn đưa tay xuống dưới chà sát cự vật của Minh An, một khắc sau nó đã cương nóng lên trong tay, hai cơ thể đang áp chặt vào nhau, hạ bộ đang chào hỏi thân thiết,
Hoàng Nhân ôm nhu khuôn mặt còn say của Minh An mà âu yếm , không chờ lâu được, hắn lùi xuống chui đầu vào ngực Minh An mà gặm nhắm hai đầu ngực thèm khát,
Minh An bị ma sát làm cơ thể thức tỉnh, sợi cảm giác đang trở lại, hơi nóng làm hắn cảm thấy bức bối , hắn vươn tay hất cái mền mỏng ra, mắt nhấp nháy muốn mở ra , vừa lúc Hoàng Nhân lại tìm đến đôi môi mỏng của hắn mà công phá, mùi bia lại tràn ra khiến Minh An thấy ngộp mà há to miệng, mặc cho cái lưỡi kia đi thẳng vào thăm dò , phản ứng như quen thuộc, đôi môi mền của hắn cắn nhẹ lên cái lưỡi đó mà ngậm hút,
Một chút ngộp thở, làm hắn mở mắt, phát hiện Hoàng NHân đang kế sát mình mà mơn trơn, gió lạnh làm hắn nhìn xuống phát hiện cơ thể cả hai trống rỗng , trần như nhộng, Hoàng Nhân đang kẹp chặt cơ thể hắn , da thịt va chạm đến rõ ràng,
Minh An ráng chút tỉnh táo cố đẩy Hoàng Nhân ra, “Anh tránh ra..mẹ biết giờ ” tiếng nói đứt quãng, nhưng Hoàng Nhân như con hổ đói lâu ngày, không cho Minh An nói dứt câu, môi lại chạm môi chìm đắm
Cự vật cả hai như bị nung đỏ lên, giữa cái mát lạnh, do cơn mưa to mạng lại nhưng cả hai lại thấy nóng đổ mồ hôi, vật kẹp giữa hai người phát ra hơi nóng mãnh liệt, Minh An lại bị lịm người đi , Hoàng Nhân lật người hắn ra bắt đầu đi xuống cổ, xuống bụng, rồi ngậm lấy cự vật nóng hổi đang mong chờ được nâng niu
Minh An như con cá nhỏ bị bắt khỏi mặt nước, hắn giãy dụa tay bám vô hướng trên nền gỗ , một cơ thể đang buôn xã chứa một ý thức kìm nén lại , giằng co hắn đến mụ mị cả người, hắn đưa tay che lấy đôi môi sợ phát ra tiếng động , phía dưới đang mang lại cảm giác ôm cứng mà ẩm ướt, nơi đầu khấc bị gặm nhấm đang truyền lên cơ thể hắn dòng điện dâng trào, như ngàn còn kiến đang không ngừng chắp khắp cơ thể, nhưng ý thức lại đang giữ cơ thể hắn không thác loạn , cái mông vô thức đưa đẩy lên xuống làm nền gỗ phát ra mấy tiếng như bước chân đi mạnh , hắn giật mình giữ lấy cơ thể hạn chế va chạm , thì cự vật lại báo phát sự kích thích tột cùng, Hoàng Nhân điêu luyện đang ,dùng miệng mà nâng niu vật quý đến tận gốc, cà sát răng nhẹ nhàng mà kích thích lên từng hàng gân đang căng cứng liên tục, đôi môi nuốt trọn rồi lại buôn nhả, phát ra mấy tiếng ngậm hút dâm dật ,hòa cùng tiếng âm vang từ mái tole làm đầu óc cả hai điên cuồng không còn biết gì nữa
Hoàng Nhân tăng tốc lên xuống, đầu khấc cự vật bị tấn công dữ dội, ngứa ngáy lan ràn, Minh An ưỡn người phát ra một tiếng khoái cảm rồi vội cắn chặt môi , đôi tay chụp lấy đầu tóc của Hoàng Nhân , cự vật đã không chịu nổi kích thích mà phun ra mấy dòng dịch tinh ồ ạt
Hoàng Nhân dùng tay đè lên cái bụng phẳng của Minh An rồi tăng tốc mà húp trọn đám dịch tinh vừa thoát ra như nước lũ , Minh An giẫy dụa làm chân tay như đánh thìn thịch vào nền gỗ, rồi lo sợ như kẻ trộm trong đêm , hắn lại gồng cứng người sợ va phải bên dưới, sau cái lần xem bị bắt gặp nơi phòng trọ, hắn cảm giác những lần trần trụi lại cho cảm giác kích thích cực độ
Hoàng Nhân trường người lên tìm đôi môi Minh An mà nhấm nháp, Mùi dịch tình còn ấm nồng, đang ẩm ướt mà chảy tràn ra làm Minh An thấy ngất ngư như say sóng, lại một cảm giác buôn xui xuất hiện, hắn vô thức ôm lấy Hoàng Nhân mà đưa lưỡi tìm kiếm dục tính trong miệng đối phương
Hoàng Nhân ngồi lên trước mặt, bẻ thẳng cự đại xuống mặt Minh An, rồi chòm lên chống hai tay lên trước, đôi môi mỏng của Minh An ôm tiếp nhận nhiệt tình cự đại đang nhấp nhô lên xuống thật nhanh,
Hoàng Nhân giờ ở tư thế như hít đất, cự đại đang tăng tốc rao vào trong miệng của Minh An như một cái máy khoang ,chợt hắn nhấp nhổm mông lên làm cự đại thoát ra, đôi môi Minh An đang ma sát thèm khát, một giây thoát ra làm hắn thấy trống rỗng, Minh An liền đưa tay lên chụp vào bờ mông săn chắc mà ấn xuống tìm lại cảm giác đầy ấp nơi miệng
Hoàng Nhân tăng tốc nhấp đẩy, bị cái lưỡi đối phương cản lại làm cự đại lui ra , rồi lại ấn mạnh xuống , mấy lần như vậy nó liền thoát khỏi chống cự mà đi sâu xuống vòm họng ,Minh An không ngăn được mà sặc lên mấy cái,
Hoàng Nhân thấy vậy vội xoay người sang tìm lấy đôi môi nâng nui như kẻ hối lỗi , bàn tay hắn liền đi đến tiểu khu mà thăm dò, nơi hắn thèm muốn mấy lâu nay ,
Minh An thấy ngón tay kia đang chui vào khô ráp, không chịu được phát ra một tiếng cảm thán , “Tới đây thôi … Mẹ biết giờ ”
“không sao! Mẹ ngủ rồi !! ..anh không kìm được lâu nữa ” Hoàng Nhân nói trong tiếng thở gấp , quả thật cơn mua quá to , tiếng tole bị va chạm đang phát ra mấy âm thanh đồng phạm , những tiếng nói, những âm thanh nhục dục bị tiếng mưa hốt trọn, trong đêm lạnh có một đôi trẻ đang bị lửa tình đốt cháy.
Xoay người lục lấy chai gel dẻo, Minh An giờ mới phát hiện cái túi hắn luôn đeo bên người lại là để chứa thứ này , Hoàng Nhân nặng bóp ra một chút dịch dẻo thì cái chai cũng hết, hắn tiếc rẻ vì không kịp mua chai khác,
Sau mấy xúc tác ban đầu, cự vật cũng đi vào được bên trong, dưới lưng Minh An được kê cao bởi cái gối ôm , cái máy đập lại làm việc xuyên đêm , từng cú hít ầm ầm như thác lũ, hơn 1 tuần không gặp nhau, hơn 1 tuần da thịt cô đơn nay gặp lại, hai người lại quấn lấy nhau đến điên cuồng, Minh An không giấu được thèm khát, người hắn đơ ra vì sung sướng, rồi như sợ gì đó hắn chụp lấy chăn che lấy phần cơ thể đang hấp dục mạnh mẽ,
Hoàng Nhân thích nhìn thấy bộ dáng phơi dục của hắn ,vội kéo tâm chăn vứt ra xa, Minh An nhắm nghiềm mắt, bấu vào nền gỗ cứng, hắn thấy xấu hổ khi phơi bày cơ thể lúc này, nhất là ở trong chính ngôi nhà của hắn ,
Hoàng Nhân quá mãnh liệt, đi thẳng đến yếu điểm của Minh An mà tấn công, rung động từ hai cơ thể trẻ tuổi làm cho lớp ván gỗ lâu năm không chịu nổi rung lên theo, một lớp bụi nhỏ không giữ được rơi xuống bên dưới,
Chợt đèn nhà dưới sáng lên, Bà Duyên đi xuống uống nước, Tiếng mái tole bị oanh tạch ầm ầm làm bà thấy nhức đầu, chợt thấy lấm tấm bụi đang rơi từ cái bóng đèn trên trần váng , nhìn lên căn gác tối , bà toan đi lên nhưng nghĩ bọn trẻ đang ngủ nên thôi , rồi tự nói một mình
“cái gác cũ quá rồi ”
Dây thần kinh cả hai lại căng lên cao trào, nó căng đến cực điểm, chỉ cần một thay đổi nhỏ nó sẽ đứt ngay lập tực .khác hẳn lần trước, nếu trước mặt Duy Khiêm thì có thú nhận cũng không nguy hiểm như lần này , tất cả giác quan của hai người đều tập trung lên Bà Duyên , khi thấy bà đặt chân lên bậc thang thì cả hai cảm thấy như trời sắp sập đến nơi,như sắp đi lên đoạn đầu đài, tất cả sụp đổ đến nơi .
Thấy bà quay đi thì Hoàng Nhân mới vội thở hắt ra một cái, nhìn lại phát hiện cả hai đang giống như vừa lặn một hơi mấy phút không thở ,
Vụn trộm làm bản năng cả hai thức tĩnh như con thú hoang, thứ cảm giác căng thẳng lại khiến khoái cảm tăng cao , Hoàng Nhân vẫn âm đập đều đều, phóng lao phải theo lao, giờ củi đã nấu thành cơm thì không thể ăn sống được, hắn thầm cảm ơn ông trời đã cho con mưa vàng này, cơn mưa đang che giấu lửa tình của bọn hắn, rồi hắn cảm thấy sáng suốt khi thay mái tole lúc chiều, việc này có thể nói là trọng đại nhất đời hắn.
Hoàng Nhân cố nhấp đập để mau kết thúc , nhưng cái cảm giác sướng cứ đọng lại nơi đó mà không phát ra làm hắn muốn nó kéo dài mãi , Minh An như kẻ chết trôi, hắn nằm im bất động, chỉ có phần eo dưới thì vẫn đang tiếp nhận cuồng nhiệt ,cự đại liên tục tấn công vào tuyến tiền liệt của hắn, làm hắn cứng người , nâng cả tấm lưng lên rồi vô thức mà thả ầm lên sàn gỗ ,hắn cảm thấy mọi âm thanh phát ra bây giờ đều làm từng chân tơ kẻ tóc của hắn dựng đứng .
Hai chân hắn dạng rộng ra, cố co bóp mông để cái cự đại lì lợm kia mau chóng thoát lực mà dừng lại , nhìn từ dưới lên thì có thể thấy ngay một cái chân dang ra trên không, mắt mũi bà Duyên kém, nên coi như ông trời đồng lõa đêm nay
Hoàng Nhân thấy bên dưới đang co bóp cực manh, liền hưng phấn lại đập gấp gao mấy cái, vô tình cái sàng gỗ lại rung lên bật bật , đèn dưới bếp tự dưng lại sáng lên, Bà Duyên lại đi ra sau nhà , bà ngỡ rằng toliet lại bị đỗ , Hoàng Nhân hoảng hồn nằm áp sát lên ngực Minh An, cái mền bị văng ra xa không thể che đậy ,hắn đành chọn cách lấy thân che đạn vậy
Bà Duyên ra vào ngó nghiêng xong lại đi vào phòng, tuổi già thức giấc thì khó ngủ lại, bà vào trong mở tivi lên xem , tiếng mưa ồn ào bà chỉ xem được mươi phút rồi cay mắt, lại đi nằm
Hoàng Nhân không chịu dừng cuộc, hắn chọn cách thực hiện như quay chậm, cự đại ra vào chậm rãi ,lớp gân cứng của cự đại đang từ từ trườn vào cửa hâu, rồi lại lui ra, nhu cương hòa quyện, cảm giác cả hai như gắn làm một, va đập chậm rãi làm Minh An ngứa ngáy , nó đang gõ nhẹ vào tuyến tiền liệt vốn đã căng cứng , đòi hỏi va chạm gấp gáp, Tiểu khu vì tập trung căng cứng nơi tuyến tiền liệt, cửa hậu lại ra vào dễ dàng, Hoàng Nhân lại thấy không thấy sự cản trở nào, hắn cứ từ từ như người đi bộ ngắm cảnh , bên dưới Minh An thấy như gãi ngứa , cảm giác thấy không còn đủ , làm hắn thấy nôn nóng rạo rực.
“Anh làm nhanh đi……,,” Minh An hối thúc rồi im bặt, hắn nhận ra nói vậy há chẳng phải khởi động cơn dục tính của gã kia sao
“Anh biết rồi….anh biết rồi ” Hoàng Nhân đáp lời rồi lại nhẹ nhàng mà ấn đẩy như đưa nôi trẻ con, đoạn đưa tay xoa bóp cự vật của Minh An mà xoa vuốt, vừa nãy hoảng hồn nó bị mền xuống mà nằm ngệch một hướng,
———————-
Leave a Reply